Du lich Phu Quoc ngày thứ hai: những góc biển xôn xao
Khách du lich Phu Quoc
háo hức đợi chờ bình minh đầu tiên ở Phu Quoc sau một giấc ngủ sâu trong căn
phòng hướng ra biển ấm hơi gỗ nhưng lộng gió mỗi khi mở cửa, tung rèm... Thật
tiếc (hay may mắn) đó là một bình minh vắng bóng mặt trời. Trời lất phất mưa,
biển sớm mang màu xam xám hơi trầm lắng nhưng vẫn cồn cào những con sóng tung
bọt trắng xóa...Khách du lich Phu Quoc lang thang dọc triền biển, lần tìm đến những bãi
muống biển xanh biếc, trèo lên cả những mỏm đá cao để mắt mình thỏa sức kiếm
tìm những góc cảnh xa xôi và khác biệt nhất của Phu Quoc khi đi du lich Phu Quoc một sớm mưa.
Sục chân thật sâu vào làn cát mịn, thấy hơi ấm lan tỏa và một cảm giác dễ chịu
cứ len lỏi không chịu rời xa.
Khách du lich Phu Quoc lục tìm trong trí nhớ những góc biển mưa
mình từng có ở Đồ Sơn, Sầm Sơn, Long Hải, Mũi Né... và nhận ra góc biển mưa
này, ở nơi này có nét gì đó mộc mạc và mơ màng biết mấy. Về hiên nhà, lắng nghe
lóc tóc những đọt mưa, tự pha cho mình một tách cà phê nóng, duỗi dài chân trên
sàn và ngắm mưa Phu Quoc từ một góc khác. Biển thu hẹp dần nhưng những xúc cảm
lại trải ra mênh mang...
Một góc biển khác tôi tình cờ phát
hiện được - Biển Dương, không xa nơi khách du
lich Phu Quoc ở là mấy. Đó là một quán ăn bình dân sát biển, ẩn mình dưới
um tùm cây. Có gì đâu những món ăn quen ở vùng biển nào cũng có: mực nướng muối
ớt, món canh cá bớp chua chua cay cay và đĩa nước mắm đặc sản Phu Quoc “đâm”
thật nhiều ớt...
Gương mặt
hồn hậu và giọng nói hơi pha chất Bắc của ông chủ quán có lẽ khiến những khách du
lich Phu Quoc xa tìm đến Biển Dương đều thấy gần gụi, và người ta thậm
chí chẳng còn thắc mắc về cái tên Biển Dương nghe êm đến lạ. Biển trong biển,
biển giữa biển, những góc nhỏ này còn mãi xôn xao trong tôi...
Về đến Việt Nam, việc đầu
tiên chúng tôi làm là tìm mua 1 cuốn từ điển. Chúng tôi muốn tặng cuốn từ điển
để anh học tiếng anh.Nhà rất nghèo, mẹ mất sớm bố đi lấy vợ khác không có tiền
để học mặc dù rất muốn.
Du lich Campuchia
Khách du lich
Campuchia như chúng tôi hy vọng cuốn từ điển mà mình gửi sang Phnompênh qua
hãng xe nối với TP HCM sẽ giúp anh chút nhiều trong nghề nghiệp và tương lai của
mình. Đất nước Campuchia thật sự quyến luyến chúng tôi. Mỗi người gặp được đều
để lại những ấn tượng tốt, rất tốt. Họ làm việc mà không đòi hỏ, họ cho đi mà
không nghĩ đến nhận, họ yêu nghề và luôn sẵn sàng cống hiến, họ hài lòng và hạnh
phúc khi được phục vụ. Họ, chính những người dân bình thường, mà chúng tôi bắt
gặp đã hấp dẫn khách du lich Campuchia
như chúng tôi. Chính 2 người lái xe tuk tuk kia đã làm 1 sứ mệnh rất cao cả mà
họ không hề biết – marketing cao cấp. Chúng tôi rời Campuchia đã hết lãnh thổ của
đất nước chùa tháp. Trước mặt tôi là các anh bộ đội biên phòng Việt Nam. Họ đang
làm gì vậy? Chào đón chúng tôi trở về? Họ có đang tươi cười và niềm nở đón
khách du lich Campuchia – những người
mang ngoại tệ đến đất Việt để tiêu.Họ có đang góp phần vào việc quảng bá du lich Campuchia cho đất nước
chúng ta.
Còn phía bên kia biên giới, 2 người lái xe tuk tuk tại
2 thành phố khác nhau với hai hoàn cảnh nghèo nàn giống nhau. Họ đều có chung tấm
lòng đôn hậu và thân thiện, phục vụ và cống hiến cho khách du lich Campuchia khi du khách đổ dồn về nơi đây. Chỉ tiếc rằng,
chiếc máy ảnh chụp 2 anh lái xe tuk tuk tuyệt vời kia đã bị 1 ai đó «mượn» mất
khi chúng tôi lang lang ở thành phố nên không còn lấy 1 tấm hình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét